tâm sự nhà giáo
Tâm sự, chia sẻ những câu chuyện về tình yêu, gia đình và cuộc sống vợ chồng. Tâm sự; Nhà đẹp; Mẹo vặt; Cô giáo yêu cầu học sinh đếm 10.000 hạt gạo, dân mạng chỉ trích cách làm của phụ huynh. Đời sống. Con gái Quyền Linh diện đồ dân tộc, nhan sắc nổi bật
Hội thảo & sự kiện Menu Toggle. Sự kiện sắp đến; Hội thảo du học; Hoàn toàn có thể yên tâm tin tưởng Nhà mình 4 người đi du học đều làm ở đây từ 2008 đến giờ (Trung tâm tư vấn giáo dục Canada) nhé. Chính ở đây, con trai tôi đã được chắp cánh ước mơ và
Vị tướng nhà giáo tâm huyết với sự nghiệp "trồng người" Đến Học viện Chính trị, qua tìm hiểu, tôi được nghe về nhiều tấm gương nhà giáo đã có thành tích xuất sắc trong Cuộc vận động "Phát huy truyền thống, cống hiến tài năng, xứng danh Bộ đội Cụ Hồ" và thực hiện việc học tập, làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh.
TTO - Dành sự quan tâm sâu sắc với Hội nghị Văn hóa toàn quốc, không chỉ tham dự trực tuyến, nhiều lãnh đạo Đảng, Nhà nước đã có mặt tại hội trường Diên Hồng tòa nhà Quốc hội và chia sẻ những vấn đề tâm huyết. Dự hội nghị tại các điểm cầu trung ương và
'Chống nhà nước,' một thầy giáo ở Đắk Lắk bị bắt September 8, 2022 ĐẮK LẮK, Việt Nam (NV) - Ông Đặng Đăng Phước, 59 tuổi, ở phường Tân Lợi, thành phố Buôn Ma Thuột, bị bắt hôm 8 Tháng Chín với cáo buộc "làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên truyền thông tin, tài liệu, vật phẩm nhằm chống nhà nước" theo Điều 117 Bộ Luật Hình Sự CSVN.
Cele Mai Serioase Site Uri De Dating. Bạn thân mến,Vậy là mấy tuần lễ nay chúng ta không thể nào gặp nhau đông đủ. Chúng ta cũng chưa biết khi nào nghi thức phụng vụ, thánh lễ được cử hành trở lại trong ngôi thánh đường này. Đó không chỉ là thời gian dài mong mỏi đối với các bạn. Với tôi cũng thế. Đó là nỗi buồn vô tận mà một thánh đường như tôi đang phải trải qua. Dù là những thánh đường nguy nga tráng lệ, hay những nhà thờ đơn sơ nhỏ bé, tất cả chúng tôi đều chung nỗi buồn miên man đó. Một mình tôi với Thiên Chúa trong nhà tạm. Nhìn cha xứ với vài người giúp lễ cử hành phụng vụ, lòng tôi đau lắm!Dẫu các bạn có thể nhìn thấy tôi trong các phương tiện truyền thông nơi thánh lễ Online, nhưng làm sao bằng chúng ta cùng nhau hiện diện. Cộng đoàn quy tụ với nhau bao giờ cũng sống động và lan tỏa niềm vui của Chúa nhanh hơn. Tôi tin mỗi người đều có cảm giác là lạ nào đó trong những ngày Tuần Thánh. “Ôi! nhà thờ mình kìa, cha xứ mình kìa” – có người thốt lên. Tiếc là các bạn cũng chẳng thể cử hành các nghi thức tuần thánh với cha xứ của mình, trong ngôi thánh đường tôi đây. Ai cũng chạnh lòng!Dĩ nhiên đây là kinh nghiệm rất khác cho tôi. Buồn có, thổn thức và lo lắng cũng có. Từ trước tới giờ, chẳng ai có thể ngăn cản giáo dân đến với thánh đường để phụng thờ Thiên Chúa. Vậy mà chỉ với virus Covid–19 cực nhỏ, chúng ta phải xa cách. Không chỉ tại Giáo Hội Việt Nam, nhưng hầu hết ở nhiều quốc gia, các nhà thờ chúng tôi và giáo dân đều trải qua kinh nghiệm vô tiền khoáng hậu này. Hôm nay tôi viết cho các bạn, từ một nơi thánh đường thanh vắng, nhìn ra khoảng sân rộng bao la, không một bóng bạn ở nhà, cách ly xã hội, có khỏe không?Trong thánh lễ Online, thi thoảng nghe cha xứ cũng hỏi thăm sức khỏe của con chiên mình, nhưng tôi không nghe thấy các bạn hồi âm. Dẫu sao tôi tin các bạn và gia đình vẫn nhiều bình an trong thời gian này. Bởi tôi biết, Thiên Chúa không chỉ ở trong thánh đường, vốn như Ngài vẫn chờ đợi con chiên, nhưng thời đại dịch, chính Thiên Chúa còn đến tận nhà các bạn. Chúa muốn thánh hóa gia đình và tâm hồn mỗi người. Có Thiên Chúa hiện diện, tôi mong các bạn luôn hồn an xác nhà, các bạn có lo lắng không?Cũng qua cha xứ, và vài người còn lui tới nhà thờ, tôi nghe loáng thoáng nhiều người đang hoang mang vì đại dịch ngày càng bùng phát ở nhiều nơi. Tuy Đức Giêsu đã phục sinh, nhưng không ít người vẫn chưa thực sự tin tưởng vào tình yêu Thiên Chúa quan phòng. Thực ra đó là nỗi lo của nhiều người trên thế giới. Mong các bạn đừng quá hoang mang mà ảnh hưởng đến đời sống và hành trình đức đường là dấu chỉ hiện diện của Giáo Hội tại địa phương. Dĩ nhiên nơi giáo đường, các tín hữu gặp gỡ và thờ phượng Thiên Chúa, đặc biệt là Chúa Giêsu hiện diện trong Bí Tích Thánh Thể. Trong nghĩa này, tôi đoán rằng nhiều người thường nhìn về hướng nhà thờ để nguyện cầu với Chúa. Cứ nhìn về tháp chuông, nhìn lên Thiên Chúa để trao những lo lắng ấy cho Ngài. Chẳng phải nhiều lần chúng ta trong nhà thờ nghe Đức Giêsu trấn an sao “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!” Mc 6,50.Khi ở nhà, các bạn có biết cha xứ như thế nào không?Thi thoảng tôi nghe người ta gọi điện hỏi thăm cha xứ. Nhiều cha xứ bên cạnh cũng thường xuyên liên kết với con chiên trên mạng Internet. Tôi thầm tạ ơn Thiên Chúa, vì rất nhiều cha xứ của các bạn cẩn trọng đưa Mình Thánh Chúa, trao ban bí tích sau cùng đến những ai cần. Trong thời điểm này, nhà xứ vắng bóng giáo dân, tôi thấy cha xứ lui tới nhà thờ để chầu thánh thể nhiều hơn. Trái tim vị mục tử luôn cầu nguyện cho mỗi con chiên của mình. Các ngài chẳng biết làm gì hơn ngoài những sáng kiến trong khả năng của mình. Cộng với ơn Chúa, các ngài tin rằng giáo dân của mình được thật nhiều bình an trong thời gian ở nhà, các bạn có thể cầu nguyện được không?Trong mỗi lần thánh lễ Online, tôi thường nghe cha xứ nhắn các bạn cầu nguyện thật nhiều. Có lần chính Đức Giáo Hoàng Phanxicô tại nhà nguyện thánh Mát–ta khuyên các tín hữu thường cầm hai thứ này trong tay Kinh Thánh và Chuỗi Mân Côi. Đó là phương thế để giúp chúng ta cầu nguyện. Tôi thấy cuốn Kinh Thánh trong các nhà thờ luôn mở, những chuỗi mân côi ở tượng Đức Mẹ luôn có. Chỉ khác là lúc này, người ta chẳng thể quy tụ để nguyện cầu. Vậy đây là thời cơ để gia đình các bạn cùng với Thiên Chúa và Đức Mẹ nguyện cầu thật nhiều. Tôi tin gia đình của các bạn cũng là nơi thánh đường thu nhỏ. Nhà của các bạn là hội thánh tại gia. Hãy để đền thờ tâm hồn của các bạn vang lên tiếng nguyện cầu, lời van xin và những thánh ca du dương dâng về Thiên cạnh đó, ngay giữa những mối bận tâm lúc này, các bạn có thể nâng tâm tình lên với Chúa qua việc “Rước lễ thiêng liêng”. Đó là cách tuyệt vời để thổ lộ với Chúa những khao khát, và để kết hiệp với Ngài khi không thể đến nhà thờ. Tôi nhớ có lần Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu viết “Con không thể rước lễ thường xuyên như con muốn; nhưng Chúa ơi, Ngài không phải là Đấng toàn năng sao? Xin hãy ở trong con, như trong Nhà Tạm, đừng bao giờ rời xa của lễ hiến tế nhỏ bé của Ngài.” Chẳng lẽ bạn van nài như thế, Thiên Chúa lại không ngự vào tâm hồn bạn sao?Khi ở nhà, các bạn còn làm gì nữa?Đó là câu hỏi tôi muốn gửi đến cho mỗi người. Mong rằng sau thời gian đại dịch, đoàn giáo dân lại hoan hỷ chạy đến ngôi thánh đường tôi đây. Khi đó, chúng ta hãy kể về những kinh nghiệm lúc này với cha xứ, với nhau và với tôi nữa nhé! Tôi tin mỗi người đều có kinh nghiệm độc đáo, cá vị về Thiên Chúa. Ngài vẫn đang lao tác để cứu độ con người. Thiên Chúa không chỉ ở nơi nhà tạm, trong nhà thờ. Tôi thấy Ngài còn ở từng gia đình của các bạn. Ngài đang ở gần các bệnh nhân, các y bác sĩ, các tổ chức thiện nguyện. Ngài đang khóc thương biết bao nạn nhân nơi nghĩa trang. Cũng như các bạn, tôi tin rằng Thiên Chúa cũng đang miệt mài soi sáng cho các nhà khoa học tìm ra Vác–xin và phương thuốc chữa trị con virus lời muốn chia sẻ với các bạn trên đây. Về phần tôi, tuy có chút buồn miên man khi thấy trong nhà thờ vắng giáo dân, ngoài nhà thờ cũng im hơi lặng tiếng, nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tôi vẫn đứng sừng sững giữa giáo xứ của các bạn. Trên cao, tôi có thể nhìn thấy gia đình các bạn; dưới đất dù ở xa, các bạn cũng có thể thấy tháp chuông hoặc nóc nhà thờ tôi đây. Chúng ta vẫn liên lạc với nhau mà, đúng không? Đừng quên chính Thiên Chúa mới quan trọng, thánh đường chỉ là nơi để chúng ta gặp Thiên Chúa. Hết mùa dịch, chúng ta lại gặp nhau các bạn có một Mùa Phục Sinh thật nhiều ơn Chúa! Nhớ các bạn thật nhiều, nhiều lắm!Ký tên nhà thờ những ngày vắng giáo dân. WHĐGiuse Phạm Đình Ngọc, SJ
Thầy là giáo viên dạy Văn THPT vùng sâu vùng xa ở đồng bằng sông Cửu Long. Nhiều người biết đến thầy không chỉ bởi tâm huyết cháy bỏng với việc truyền lửa cho trò, tự tìm tòi áp dụng nhiều phương pháp giáo dục đổi mới mà thầy còn là những “mạnh miệng” đóng góp, phản biện những vấn đề trong một hội thảo về giáo dục ở TPHCM, thầy tự đăng ký tham dự, bài báo cáo về thực trạng, chất lượng giáo viên của thầy gây ấn tượng bởi những khảo sát thực tế và những ý kiến đánh giá thẳng thật không né tránh, không ngại đụng chỉ ra giáo viên quay cuồng với những công việc học thi, đối phó với những hàng loạt công việc như soạn đủ các loại giáo án; hết dự giờ đến thao giảng; viết sáng kiến kinh nghiệm; hồ sơ, sổ sách đủ loại như sổ hội họp, chủ nhiệm, phiếu liên lạc, sổ điểm lớn, sổ điểm cá nhân, vào điểm...Ngoài việc dạy, họ phải kham hàng loạt việc khác như công tác chủ nhiệm, theo sát tình hình học trò... cùng đủ các loại họp thầy đang thiếu thời gian lẫn không gian để được vùng vẫy - ý kiến của ông giáo làng làm nhiều nhà giáo dục, nhà nghiên cứu là giáo sư, tiến sĩ phải gật gà gật gù. Người ta vỗ tay, kẻ tán thưởng như thể rằng ngày mai thôi, họ sẽ phải làm cái gì đó để thay đổi, để “cởi dây trói” cho người nhiều lần nữa, lúc 2 - 3 giờ sáng, thầy lặn lội bắt xe đò quê lên Sài Gòn dự các hội thảo về giáo dục mong góp tiếng nói của một người “sống trong chăn, biết rõ rận”. Buổi trưa, thầy ăn vội chiếc bánh mỳ lên xe quay về cho kịp giờ lên thầy nhận ra, mình đóng ý kiến... cho vui, cho sôi nổi chứ chẳng nhìn thấy một dấu hiệu thay đổi tích cực, dù là nhỏ. Bao nhiêu cuộc hội thảo chủ yếu về giáo dục phổ thông thầy tham dự toàn bàn về giáo viên và học trò nhưng chủ thể không được mời đến nói lên tiếng nói của mình. Toàn là các chuyên gia, nhà nghiên cứu “đóng cửa” nói chuyện với nhau. Thầy cũng đã lên tiếng về việc này, họ cũng gi nhận lắm mà nghe rồi để trường, thầy không ngại phản ứng trước những điều bất công, vô lý, quan liêu... Càng “la hét”, thầy càng thấy vô ích mà còn đang tự cô lập chính mình. Nhìn vào thực tế bản thân, thầy theo nghề giáo vì yêu nghề và cả vì miếng cơm manh áo. Nếu cương, nếu la cho đến khi bị hất cẳng thì ai lo cho gia đình và rồi sẽ càng khó để thực hiện lý tưởng vì học trò của một người không ngại phản biện, gần đây thầy chọn cách im lặng, tìm cho mình một lối đi khác. Thay vì la lớn, thay vì đấu tranh, thầy giữ tâm sức cho học trò. Thầy cải thiện từng giờ lên lên lớp mà ở đó thầy tha thiết học sinh đừng suy nghĩ theo kiểu đồng phục, hãy nói lên tiếng nói, suy nghĩ của mình. Thầy đề nghị các em phải suy nghĩ khác đi, phải suy nghĩ tiến bộ hơn thầy, hơn cả thế hệ đi giờ lên lớp, thầy tận dụng mọi lúc để nói thêm những điều không có trong sách giáo khoa mong thay đổi tư duy của học trò. Khuôn khổ trong lớp học không cho phép “phá cách” thì thầy tổ chức những buổi sinh hoạt bên ngoài để học trò học cách phản biện, nói lên chính gửi gắm kỳ vọng của mình vào những trang sách. Thầy lùng sục từng cuốn sách hay, tổ chức những ngày hội sách cho học sinh, rủ phụ huynh cùng tham gia để phát triển tư duy đa chiều cho học sinh. Thầy có niềm tin, sách đưa đến cho học trò những ước mơ, và những tư duy bay bổng. Đó là nền tảng để giúp các em tránh tư duy kiểu cũ, tư duy một chiều, bị trói trong quan điểm lãnh đạo, thầy cô là chân lý... như thế hệ của công không chỉ bắt nguồn từ sự lộng quyền của cái xấu mà còn được góp sức bởi sự im lặng của người tốt. Hơn ai hết, nhà giáo biết rõ những bất công, thiếu dân chủ trong môi trường giáo dục. Nhưng có những sự im lặng không phải là cam chịu, chấp nhận cái xấu mà nhà giáo chọn con đường đường thực tế và mang đến cho họ nhiều hy vọng hơn!Hoài NamHoainam
NÉT MỚI TRÊN QUÊ HƯƠNG SA ĐÉC 24/11/2017 043200 AM Đã xem 3522 Phản hồi 0 Từ ngày “lên” Thành phố tới nay, Sa Đéc quê tôi có biết bao điều đổi mới CHẲNG NHỚ NỔI MỘT TÊN ĐƯỜNG 24/11/2017 042500 AM Đã xem 2221 Phản hồi 0 Tôi đi qua những con đường Sa Đéc bằng nỗi nhớ niềm thương, bằng tình cảm ruột rà thương yêu sâu sắc .Tôi chẳng thuộc tên một con đường nào hết, cho đến bây giờ, có ai hỏi, tôi trả lời “chẳng nhớ nổi một tên đường!” GIÁO DỤC SA ĐÉC LẮNG NGHE VÀ BƯỚC TỚI! 24/11/2017 041500 AM Đã xem 1878 Phản hồi 0 Một năm học mới lại đến, ngành giáo dục lại bước vào chặng đường mới, những bước tiến mới trong công cuộc trồng người. NHỮNG TRƯỜNG HỌC TRÊN ĐỊA BÀN XÃ TÂN KHÁNH ĐÔNG 24/11/2017 034900 AM Đã xem 2570 Phản hồi 0 Xã Tân Khánh Đông là một xã ven, phía Bắc thị xã Sa Đéc, nay là Thành phố Sa Đéc. Sông Tiền ở phía Đông, Tỉnh lộ ĐT 848 nối Sa Đéc đến bến phà Cao Lãnh đi qua xã nầy. Địa bàn xã Tân Khánh Đông thời Pháp thuộc có các xã Tân Đông, Tân Khánh, Tân Khánh Tây… Thống kê Đang truy cập4 Máy chủ tìm kiếm1 Khách viếng thăm3 Hôm nay315 Tháng hiện tại9,792 Tổng lượt truy cập7,403,209
CN 6 PS-BChúa Cha đã mến yêu ThầyVà Người luôn mãi đổ đầy tình thươngThầy nay lấy đó làm gươngYêu thương dạy bảo tận tường như Cha Tình thương luôn sống chan hòaĐể anh em mãi thực là môn sinhAnh em được sống an bìnhVì anh em ở trong tình thương TaNiềm vui sẽ mãi thực làNiềm vui trọn vẹn trong Ta mọi ngàyĐây điều răn dạy của ThàyAnh em luôn phải chung tay thực hànhYêu thương quảng đại hiền lànhNhư thầy yêu mến rồi đành hy sinhĐể cho bạn hữu của mìnhAnh em bạn hữu thực tình Thầy đâyNếu mà tuân giữ lời ThầyAnh em sẽ được sum vầy nơi ChaAnh em không chọn được TaNhưng là Ta chọn để mà sai điSinh nhiều hoa trái tức thìHầu cho tất cả những gì sinh sôiSẽ luôn tồn tại muôn đờiThầy nay truyền dạy những lời yêu thươngAnh em lấy đó làm đườngMà đi theo đó yêu thương nhau Hồng Ân Post Views 18
Tuyển chọn những bài thơ như lời tâm sự của các thầy cô giáo về công việc dạy học của mình. Đó là những vần thơ bộc bạch của giáo viên về sự nghiệp đưa đò, truyền đạt tri thức. Mời các bạn xem thêm chùm thơ viết về nghề giáo rất là hay đã được tổng hợp & chia sẻ. BÀI THƠ TUỔI ĐỜI KHÔNG THỂ ĐỢI Tác giả Hoa Cúc Vàng Anh Phấn trắng quen rồi mấy mươi năm, Bục giảng thân thương những thăng trầm. Nghĩa tình đồng nghiệp vui ngày tháng, Học hỏi, giao lưu chẳng ngại ngần. Tiếng bổng tiếng trầm vẳng bên tai, Âm tiết văn chương luyện mỗi ngày. Cô giáo, miệt mài vui đến lớp, Học trò ham học vẻ hăng say. Giờ đây trở lại thăm trường xưa, Cô lái đò nay cũng mới vừa. Hoa râm tóc hết vương màu phấn, Bây chừ điểm bạc trắng lưa thưa. Thấy gốc phượng xưa nay đã già, Xao xuyến lòng ai chút thiết tha. Mới biết tuổi đời không thể đợi, Lưu bút giờ đây cũng phôi pha. Thực tế đò đưa tiễn mấy người…. Thời gian không thể mãi màu tươi. Cho tình xưa vẫn như nồng thắm, Để kẻ ra đi đỡ ngậm ngùi… BÀI THƠ MƠ MỘT CHUYẾN ĐÒ ĐƯA Tác giả Nga Vũ Có phải giấc mơ xưa đang về trong nỗi nhớ Cô giáo nghèo ngồi viết những vần thơ Học trò ngoan nhưng cũng thích vu vơ Thương cô giáo nên trộm nhìn khúc khích Cô lên lớp với trái tim yêu thích Cơm áo gạo tiền bỏ lại bước chân vui Bài giảng hôm nay không nhuốm chút bùi ngùi Cô gởi cả hồn trong từng câu chữ Đất nước nghèo vừa thoát cơn sóng dữ Cơm độn sắn khoai nhưng nồng ấm bao tình Hai mươi về tháng mười một lung linh Nước mắt nụ cười trong ngày đầy nắng Hơn hai mươi năm biết bao nhiêu cay đắng Trái tim mềm vẫn nhớ chuyện ngày xưa Cô vẫn còn mơ một chuyến đò đưa Mơ phấn trắng bảng đen mơ nụ cười rất lặng Có phải giấc mơ là điều có thật? Cô thấy mình chợt nghe nhớ rưng rưng…. BÀI THƠ NHẬT KÝ MỘT NHÀ GIÁO Tác giả Thiết Bổng Tôi đã chạm vào được ước mơ Của ngày áo trắng tuổi còn thơ Theo nghề sư phạm đi dạy học Cao cả, thanh tao với mọi người… Ra trường đến dạy ở vùng cao Người dân chân chất đón vui chào Thiếu thốn mọi bề nhưng ấm áp Trò ngoan, lễ phép đến làm sao Mỗi ngày tới lớp một niềm vui… Ngày lễ Hiến chương rộn tiếng cười Trò hỏi những điều nơi phố thị… Quây quần quên bẵng một ngày trôi…. Ba năm như vậy tôi về phố Tạm biệt học trò ngấn lệ thương Thấy nghẹn trong lòng nhưng cố nín Rồi đây lớp mới… chuyện bình thường… Trời cũng vào thu… tôi nhận lớp Học trò ăn mặc rất tinh tươm Làm quen không khí bằng bài hát Giới thiệu tên nhau rất dễ thương Xong buổi đầu tiên … nơi chốn mới Đường về lõa xõa lá khô bay Nhìn trò nhanh nhảu… dòng đưa đón Tôi nhớ miền cao những tháng ngày… Tôi nhớ hôm mùa mưa xối xả Học trò dúm dó tấm ni lông Đường trơn ngập nước reo như thác Chân đất bùn lem bết tóc bồng Tôi nhớ lại mùa nắng cháy da Đầu trần, quần vá, áo xoăn tà Mồ hôi rịn mắt hồng đôi má Buổi học bừng lên tiếng ê a… Tôi bỗng thấy mình nhỏ bé đi Với đôi chân đất đạp mưa về Với đầu đội nắng rang cây cỏ… Mỗi buổi đến trường…một chuyến đi… BÀI THƠ TRĂN TRỞ VỚI NGHỀ Tác giả Nguyễn Mận Hữu duyên nhé em chọn làm cô giáo Ngày mỗi ngày bước chân cứ hân hoan Mười bốn năm xe đạp đến trường làng Say sưa lắm biết bao giờ lên lớp. Những bài học hợp tan rồi tan hợp, Nghe mặn mòi cùng lớp lớp học sinh. Mười bốn năm… kỉ niệm góp riêng mình Gieo hạt giống tâm hồn tình muôn nẻo. Sau giờ học tiếng trò ca vắt vẻo, Tình thầy trò trong trẻo cuối đường xa. Mười bốn lớp học trò đã vào ca Xây đời mới rộn ràng cùng đất nước. Ôi, hạnh phúc khi gieo mầm mơ ước, Từ những trang văn vững bước trang đời. Trăn trở suy tư bên giáo án đầy vơi, Khuya …khuya lắm… mắt thâm còn thao thức. Ve ra rả giữa đêm hè nóng nực, Em mỉm cười phê điểm chín đỏ tươi, Rồi chợt buồn… khi thấy học trò lười… Câu văn dở dang… tiếng cười … đắng chát… BÀI THƠ BÂNG KHUÂNG Tác giả Hạnh Nguyễn Em dịu dàng đứng dưới bầu trời Thu Bâng khuâng ngắm ngôi trường như mê mải Ngôi trường tràn muôn tình yêu thân ái Của Thầy Trò mãi mãi một màu xanh. Em dang tay đón gió Thu trong lành Đón rộn ràng trong ngây thơ ánh mắt Dang vòng tay ôm trò yêu thật chặt Tặng yêu thương dìu dắt con vào đời. Em yêu lắm nụ cười trò rạng ngời Của hồn nhiên vui tươi đầy rạng rỡ Em đứng đó dưới sân trường rộng mở Lòng mơ về ngày mai ngàn sáng tươi. Em gửi tặng vào gió một nụ cười Chào năm mới bên trò yêu thân thiết Bao muộn phiền nhờ gió mang đi hết Để Cô trò mình dệt giấc mơ hoa. Tác giả Kim Long Nguyễn Tốt nghiệp xong tôi thi vào sư phạm Lòng nhiệt tình phơi phới tuổi thanh xuân Bước vào nghề hồn cảm thấy lâng lâng Bầu nhiệt huyết hiến dâng cho ngành giáo Là giáo viên tâm luôn luôn giữ đạo Để xứng danh vì sự nghiệp trồng người Nhìn học trò tôi cảm thấy vui tươi Như đang đứng giữa vườn hoa muôn sắc Rồi một hôm lòng bỗng đau như cắt Tuổi xế chiều nhận quyết định về hưu Tâm hồn buồn day dứt mãi không nguôi Đời trống vắng cô đơn và hụt hẫng Có những hôm ngang qua trường ngơ ngẩn Nhớ học trò nhớ phấn trắng bảng đen Nhớ con đường hai buổi quá thân quen Và nhớ lắm…Buồn vui thời đi dạy. TÂM SỰ CỦA CÔ GIÁO Thơ Nguyễn Đình Huân Không hiểu sao em vẫn là cô giáo. Sau bao trái ngang giông bão cuộc đời. Có những đêm âm thầm nước mắt rơi. Bao tâm sự cùng đầy vơi nghề nghiệp. Có lúc muốn, bỏ ngang không bước tiếp. Biết vì mình mà thua thiệt chồng con. Ngày khai trường con gái phải cô đơn. Mẹ không dắt nên bé hờn bé dỗi. Đành dằn lòng khi biết mình có lỗi. Thu nhập xoàng không lo nổi cho con. Tự trách mình làm phận mẹ không tròn. Vì tương lai đàn con em cố gắng. Ngẩng cao đầu bên bảng đen phấn trắng. Chấp nhận đời còn cay đắng gian nan. Đưa chuyến đò tri thức vượt thời gian. Thuyền cập bến lòng ngập tràn hạnh phúc. Em ước mong cho toàn ngành giáo dục. Đổi mới sao cho đúng lúc kịp thời. Giúp giáo viên cống hiến cả cuộc đời. Vì sự nghiệp trồng người cho đất nước. KẾT Các bạn vừa xem qua những bài thơ chủ đề “Chúng Tôi Là Giáo Viên” trên trang với những sáng tác mới từ các thi hữu. Hãy cùng chia sẻ suy nghĩ, tâm sự về nghề giáo ở phần bình luận bên dưới bài viết bạn nhé!.
tâm sự nhà giáo