bảo bối của sa gia

Dạ tiệc được đặt trên bãi cỏ, bàn của Tiểu Tả là bàn mà mọi người Lạc gia đang ngồi, lấy vợ chồng Lạc Hi Thần, Sa Chức Tinh làm trung tâm. Phương Trì Hạ tuy không biết ai, nhưng ngồi bàn với tiểu tả cô đại khái cũng đoán được thân phận của những người Bảo Bối Giá Trên Trời. 8.6/10. 810.8K. Tác giả: Ban Cheng Fan Xue. Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Sắc. Nguồn: Webnovel. Trạng thái: Đang ra. Cô cảm giác cơ thể mình không ổn, đầu óc quay cuồng không còn tĩnh táo, cô chẳng nghĩ được gì nữa, Hứa Hi Ngôn cô bị người “Vậy rốt cuộc là bà đang tính toán chuyện gì vậy?” Hoắc Chấn đã nghe nói cháu gái của ông là con của con trai ông với con gái của Cảnh Như Nguyệt. Ông biết vợ mình ghét hận Cảnh Như Nguyệt thế nào, bây giờ ông lo là bà sẽ làm khó làm dễ cho Cảnh Hi. Harry Potter và Bảo Bối Tử Thần (Phần 1) - Phim Mới | Phimmoi - Chúa tể Voldemort cùng đám tay chân của hắn đang âm mưu tấn công Harry Potter khi cậu rời khỏi ngôi nhà của gia đình Dursley lần cuối cùng. Ngay trước khi phép bảo vệ cho Harry tại gia đình Dursley hết hiệu lực vào thời điểm Harry bước qua tuổi 17 Tên khác: Thế Giới Của Anh Chỉ Có Em ( Quyển I) Quyển I: Bảo Bối Của Tổng Tài Ác Ma Thể loại: H+, ngôn tình, cực sủng, cảm động, hài hước. Nam chính: Hà Thiên Hạo Nữ chính: Hà Nguyệt Nhi Nam phụ: Hồ Gia Thành Nữ phụ: Vũ Băng Băng Cele Mai Serioase Site Uri De Dating. Chương 16 Mùi nước hoa xa lạ Trên đời thống khổ nhất là gì? Phóng xạ đến đây, muối không có. Trên đời thống khổ nhất là cái gì? Phóng xạ đến đây, không có muối tốt sử dụng. Trên đời thống khổ nhất là cái gì? Phóng xạ không có tới, mua muối rất nhiều. Đồng ba ba gần nhất bề bộn nhiều việc, Nhật Bản gây nên cơn sóng Trung Quốc người người mua mưối, thị ủy yêu cầu cục công an, phối hợp cùng muối cục, công thương, đem chuyện kinh doanh muối phi pháp này nghiêm túc xử lý, bịa đặt gây chuyện, hành vi kích động nhiễu loạn trật tự xã hội cần nghiêm khắc đả kích, vì chuyện này làm Đồng ba ba cả ngày đều không có ở nhà. Vì thế, Bối Bối không có người quản, vẫn là mỗi ngày bình thường đều đi học, thời điểm Đồng ba ba ở nhà liền về nhà, Đồng ba ba tăng ca liền ở cùng Sa Nghị. Hai người đều là tư vị mới quen chuyện đó, đương nhiên không khống chế được, cả ngày ở cùng một nơi, Dương Tiểu Phàn không quyết tâm như Đồng ba ba, hơn nữa nàng phi thường muốn Sa Nghị làm con rễ, tự nhiên muốn nhúng tay vào giúp chuyện tốt Bối Bối. Bứt đi ra, chọc Bối Bối một trận run rẩy, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn Bối Bối, nhịn không được lại muốn hôn, ôm lấy Bối Bối đi đến toilet, rữa thật sạch sẽ. Bối Bối đã muốn mệt chết đi, ánh mắt đều không mở ra được, hai người nằm ở trên giường nói chuyện. “Nghị Nghị, ta nghĩ muốn ở cùng một nơi với ngươi, không muốn trở về, một người ngủ, ngủ không được”. Bối Bối đứng lên. Nắm thật chặt tay Bối Bối, “Không có ngươi, ta cũng ngủ không được.” “Hắc hắc, đúng vậy, lần này ta thực cảm tạ Nhật Bản, nếu không, ta còn bị bắt ở nhà.” “Nói bừa.” Điểm nhẹ cái mũi Bối Bối. “Nghị Nghị, ngươi nói bức xạ hạt nhân có thể ảnh hưởng đến chúng ta không?” “Sẽ không.” “Vì sao?” “45 năm trước nước Mỹ ở Quảng Dảo quăng bom nguyên tử, cách Thượng Hải 900km, lần này phúc đảo cách Thượng Hải 1900kim, quăng bom nguyên tử năm áy là tháng 8, gió mùa ôn đới gió mùa đông nam phong, khi đó Trung Quốc không có việc gì, huống chi gió lần này là hướng về nước Mỹ” “Oa, Nghị Nghị, ngươi cái gì cũng biết.” Chờ Đồng ba ba qua đoạn thời gian này, mới phát hiện nữ nhi bảo bối chính mình cùng Sa Nghị lại ám thông xã giao. Lại tức giận cũng không có biện pháp. Sự tình đã muốn như vậy, đừng thực dọa cho con rễ bỏ chạy, vì thế cùng Sa ba ba thương lượng, hai đứa nhỏ này không danh không phận ở cùng một chổ cũng không tốt, nếu không, đính hôn? Đính hôn, chủ yếu là bởi vì Bối Bối mới 15 tuổi, còn quá nhỏ, trung học liền đính hôn không thích hợp. Bất quá hai nhà chỉ al2 kêu trưởng bối cùng nhau ăn bữa cơm, làm cho các trưởng bối quen thuộc, gặp mặt. Gia gia Sa Nghị là đại tướng, tuy rằng hơn 70, nhưng thần thái vẫn là sáng láng, phong thái năm đó không giảm. Thời điểm Sa gia gia thời điểm tuổi trẻ không sách gì không đọc qua, đến già, luôn hâm mộ văn hào, giáo sư, vì thế Đồng gia gia là giáo sư đại học, hai người giống như huynh đệ bái cầm. Sa bà nội rất sớm liền qua đời, Sa gia gia một người ở, tuy nói có bảo vệ cùng y tá chuyên trách chiếu cố, lại luôn cảm thấy thực cô độc, nhóm bạn già lại ở xa, vừa vặn, cùng Đồng gia gai quen biết, ăn nhịp với nhau, đi, ta chuyển đến H thị đi, mua phòng cạnh nhà Đồng gia gia, ta làm hàng xóm, ha ha. Sa gia gia đã lâu không có cao hứng như vậy, không khỏi uống liền mấy chén. Lão gia tử chính là nói là làm, buổi chiều cơm nước xong, buổi tối liền gọi điện thoại đến H thị mua nhà. Ý tứ nói đúng là nhà ta muốn chuyển đến H thị, người đâu, liền nhanh làm đi! Lão bộ hạ là bí thư ủy đảng H thị, vừa nghe, ôi thật, Sa lão gia muốn đến đây dưỡng già, vốn đính an bài cho lão gia một chổ tự nhiên phong cảnh đẹp, bất quá lão gia người ta nói, chổ khác không được, muốn ở cạnh phòng công nhân viên chức đại giáo sư. Lập tức gọi điện thoại liên hệ H thị cũng vừa vặn, H thị vừa cấp vài vị hiệu trưởng mới lên chức nhà mới, nhưng còn chưa chuyển đến, vì thế Sa lão gia sau hai tuần lễ liền vào ở H. Danh phận cơ bản cũng định đến đây, hai người lại ở cùng nhau, cuộc sống khôi phục lại bình thường, Sa Nghị mỗi ngày 6 giờ thức dậy, sau khi rửa mặt, cấp Bối Bối chuẩn bị bữa sáng, 7 giờ gọi Bối Bối thức dậy, 7 giờ 10 đưa Bối Bối đi học, sau đó chính mình đến công ty đi làm. Giữa trưa, Bối Bối đến nhà Ngô Thiến ăn cơm. Buổi tối, tan giờ tự học, Sa Nghị liền đến trường đón Bối Bối cùng nhau về nhà, lặp đi lặp lại. Hôm nay buổi tối tan học, Bối Bối rất tức giận, phi thường tức giận! Từ trước tới nay, Sa Nghị chưa từng trễ như vậy, cũng không gọi điện thoại cho nàng. Bọn họ cho tới nay, đều là tan học ở trước cửa hoa viên nhỏ gặp mặt, hắn bình thường đều đến sớm hơn so với nàng, nếu có chuyện rất ít, hắn sẽ là trước tiên cùng nàng nói, hoặc là gọi điện đến cho nàng. Nhưng là lần này, Sa Nghị đều không nói một tiếng, nàng đợi rất lâu cũng không có đến, nàng gọi điện thoại cho hắn, cư nhiên là không có người tiếp. Tức giận, rất tức giận, phi thường tức giận, nàng đã cự tuyệt hơn 7 yêu cầu của nam đồng học đưa nàng về. Bình thường đều là Sa Nghị đến đón Bối Bối, các nam đồng học này, cũng không dám tiến lại gần, bất quá hôm nay tiểu mỹ nữ tựa hồ bị bỏ rơi, vì thế ùa lên. Sa Nghị chưa bao giờ như vậy, chưa bao giờ! Hừ, không đợi nữa, rất giỏi a, ta hôm nay chính mình trở về, không, ta về sau đều chính mình trở về, không cần hắn đón. Lại có một nam inh đi tới nhỏ giọng nói muốn đưa Bối Bối về nhà, Bối Bối đang tức giận Sa Nghị, xem cũng không thấy nam sinh kia là dạng gì cũng liền đáp ứng, còn dẫn đầu đi ra khỏi sinh kia vốn căn bản không có ôm hi vọng Bối Bối sẽ đồng ý thỉnh cầu chính mình, hiện tại nghe được Bối Bối sảng khoái đáp ứng như vậy,ngược lại liền sững sờ tại chổ. Bối Bối di được vài bước xem người phía sau còn chưa đi lên, quay đầu lại không kiên nhẫn hô. “Không phải muốn đưa ta về sao? Còn không mau đi.” Nam hài mới phản ứng lại đây, không phải là nằm mơ, nội tâm liền hưng phấn, chẳng lẽ hoa hậu giảng đường có 1y tứ đối với ta? Vội vàng đuổi theo. “Dư Bối nhà ngươi ở đâu?” Xem Đồng Dư Bối không lên tiếng tiêu sái đi bên cạnh, có chút xấu hổ, nam hài mở miệng hỏi. “Đồng Dư Bối, cảm ơn!” Tức giận nói. “Ân?” Thực rõ ràng, nam hài không hiểu được có ý tứ gì. “Với ngươi không cần như vậy, gọi ta Đồng Dư Bối.” lại đường điệu. Nam hài cảm giác được Bối Bối tức giận, không dám nói nữa, trong lúc nhất thời chỉ còn lại tiếng bước chân của hai người. Thời gian không bao lâu, thân mình đột nhiên bay lên không, Bối Bối nhìn đến trên eo nhỏ là cánh tay cường trách hữu lực kia, trong chốc lát hoảng thần. “Hắn là ai vậy?” Ôm nàng vào thân hình cường tráng rộng thùng thình kia, nghe thấy được bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp chất vấn. Bối Bối lập tức tỉnh táo lại, tay nhỏ bé với lên cánh tay cường tráng kia, dùng súc đẩy ra, nhếch miệng, một câu cũng không nói. Cảm giác được Bối Bối ra sức giãy dụa, rãnh tay nam nhân càng thêm siết chặt. Nội tâm bắt đầu tràn ra xin lỗi càng không thể tự liềm chế, trong lòng bất an sâu sắc, hắn không phải cố ý…… Không phải cố 1y tới trễ, nhưng là hiện tại, nam hài bên cạnh Bối Bối là ai, là ai? Nhìn đến Đồng Dư Bối bị một người nam nhân ôm lấy, nam hài kinh ngạc một chút, lại nhìn vài lần, là người vẫn hay đến đón Đồng Dư Bối, nam hài hỏi hắn, đáp “Thúc thúc ngài hảo, ta là bạn học Đồng Dư Bối.” “Thúc thúc?” Sa Nghị nhíu mày, trong lòng nghĩ ta già như vậy sao? Bối Bối nghe thấy có người gọi Sa Nghị là thúc thúc, giận trong lòng liền tiêu tan, hừ, xứng đáng, một chút cũng không có ý tứ mở miệng nói chuyện. Sa Nghị quản không được đồng học hay không đồng học, hiện tại quan trọng nhất là tìm nơi yên lặng, cùng bảo bối giải thích rõ ràng, ôm lấy Bối Bối giãy dụa liền hướng xe di tới. Trên xe, đem Bối Bối đặt ở ghế ngồi bên cạnh, đang chuẩn bị mở miệng giải thích, liền thấy Bối Bối hô hấp mãnh liệt một chút, hai mắt nghi hoặc nhìn hắn, lại ghé vào trên xe nhìn một chút, mạnh ngồi xuống, kéo mở cửa xe xuống xe. Sa Nghị thấy không đúng, gắt gao ôm lấy Bối Bối, Bối Bối càng giãy dụa, càng cảm giác được cánh tay trên người chính mình càng buộc chặt, trong lòng càng giận, giãy dụa càng thêm lợi hại, trong lòng càng trở nên ủy khuất, trong ánh mắt thật to chậm rãi ngưng tụ một tầng sương trắng. “Bảo bối a….” Trong lòng Sa Nghị càng thêm giãy dụa, cánh tay kiên cố gắt gao giam cầm Bối Bối không ngừng giãy dụa muốn ra ngoài. “Để ta xuống xe, ta không cần ở chổ này, đều là hương vị của nữ nhân hư.” Nhớ tới vừa nhìn thấy Sa Nghị bộ dáng thực ái náy, vốn định tha thứ cho hắn, nhưng vừa lên xe, Bối Bối liền nghe thấy được mùi nước hoa xa lạ, nguyên lai a, nguyên lai Sa Nghị áy náy là vì có nữ nhân khác, nghĩ nghĩ, càng thêm rơi lệ. Sa Nghị tâm giật mình một cái, càng thêm khổ sở Bối Bối gần sát chính mình. “Bảo bối của ta, không tức giận, không tức giận a…… Không có nữ nhân phá hư, không có….. Không tức giận a” Rất nhiều y tá nghe nói có một cô bé búp bê siêu đáng yêu đến bèn chạy tới ngó Bối Bối, cánh cửa phòng viện trưởng không lớn nên nhiều người phải đứng chen chúc nhau, có y tá còn trêu Bối Bối “Bé ơi cho chị ăn kẹo với được không, có thế thì lát nữa tiêm mới không đau”.Bối Bối liếm kẹo, khẽ nhíu mày “Anh nói không phải tiêm mà”, vừa nói vừa nép vào trong lòng Sa dáng đáng yêu của Bối Bối khiến các cô y tá phải bật cười, bé thấy mọi người cười thì cũng khanh khách cười không ngớt, ngay cả Sa Nghị cũng nở nụ cười. Bối Bối khẽ giật mình nhìn Sa Nghị tươi cười, bèn ghé sát đầu, thơm vào miệng anh “Anh cười đẹp quá”.Bác sĩ đã lấy đồ trở lại, ông bảo Bối Bối giơ ngón trỏ ra, Sa Nghị vừa kéo ngón tay của Bối Bối, vừa ôm Bối Bối để cô bé dựa đầu vào ngực mình, bàn tay Bối Bối nắm chặt áo Sa Nghị, còn anh thì dỗ dành bé “Bối Bối ngoan, không đau đâu mà”. Trong giây lát, chỉ chích một phát là bác sĩ đã lấy máu xong, sau đó ông bảo Sa Nghị giúp Bối Bối giữ chặt mẩu giờ sau mới có kết quả xét nghiệm nên Sa Nghị ngồi tán gẫu với Bối Bối “Bối Bối không hề khóc nhé, em dũng cảm lắm”. Bối Bối thích nhất là nghe người khác khen ngợi mình, bé vội vàng tiếp lời “Em muốn chốc về kể cho ba nghe rằng em không hề khóc, ba sẽ mua gấu cho em. Nói chuyện một lúc thì Bối Bối cũng mệt, bé ghé vào trước ngực Sa Nghị ngủ thiếp điNửa tiếng sau có kết quả xét nghiệm, ngoại trừ lượng tiểu cầu của Bối Bối rất thấp thì những thứ khác vẫn bình thường, bé con cần uống thuốc để tăng thêm sức đề kháng, bác sĩ còn dặn đi dặn lại Sa Nghị rằng phải cho cô bé ăn nhiều đậu phộng, các loại táo khỏi bệnh viện, Sa Nghị liền gọi điện báo tin cho mẹ Bối Bối để bà bớt lo lắng, trước tiên anh đưa Bối Bối về nhà, sau đó suy nghĩ một lát rồi gọi điện thoại cho Bối Bối tỉnh dậy thì ba mẹ đã đến, bé nằm trên giường Sa Nghị nũng nịu không chịu dậy. Giấy dán tường phòng Sa Nghị màu xanh da trời, cả bộ ga giường và chăn đều màu xám đậm, bên cạnh giường là chiếc bàn học hình vòng cung rất to, tủ quần áo không lớn nhưng lại cao và có khá nhiều ngăn kéo, quần áo đều được xếp gọn gàng. Không giống phòng Bối Bối có tận hai tủ quần áo to đùng, bình thường, mẹ vừa dọn thì bé con đã bày bừa Đồng ôm Bối Bối dậy, sợ bé ngủ không được thoải mái nên Sa Nghị đã giúp bé cởi áo khoác ngoài, lúc ông Đồng mặc quần áo cho Bối Bối, bé còn không quên khoe với ba chuyện mình không hề khóc khi phải tới bệnh viện, ba vừa hôn vừa nựng Bối Tiểu Phàn và Ngô Thiến cùng nấu bữa tối, gần đây Dương Tiểu Phàn càng lúc càng cảm thấy Ngô Thiến là một người bạn thân đáng kết giao, hai người thường xuyên gọi điện thoại nói chuyện phiếm hoặc hẹn nhau ra ngoài chơi. Hai người nói chuyện về chồng, về con cái hoặc về việc làm ăn và mgau cả những chuyện không vui trong cuộc sống nữa. Dương Tiểu Phàn rất ít khi xuống bếp, thậm chí có khi ông Đồng còn nấu ngon hơn cả vợ, còn Ngô Thiến chính là một tấm gương điển hình về một người mẹ, người vợ tốt, bà rất khéo tay và hay trổ tài làm những món ăn ngon. Thời gian này, cơ thể Bối Bối không được khỏe nên Ngô Thiến thường xuyên hầm canh cho bé, vì vậy Dương Tiểu Phàn vô cùng cảm động và bắt đầu có ý muốn theo Ngô Thiến học nấu Nghị đang ở trong phòng, truy cập Internet, còn Bối Bối thì ngồi trong lòng anh. Năm Sa Nghị lên cấp hai thì ông Đồng đã mua cho anh một chiếc laptop, ngoại trừ điều kiện không được tuột hạng khỏi thành tích trong top 3 thì những chuyện khác Sa Nghị có thể tự mình quyết định. Sa Nghị là một cậu thanh niên rất tự giác, tuy anh cũng chơi game online, nhưng thành tích của anh cho tới bây giờ đều đứng trong top 3 của lớp. Ở trường, có vô số bạn nữ thích anh, khi lên cấp 3 thì anh đã cao 1m74, vả lại cũng không hay chủ động nói chuyện cùng các bạn nữ nên càng khiến anh trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng cac cô Nghị cực kỳ không thích các bạn gái bằng tuổi vì anh cảm thấy bọn họ luôn tỏ vẻ ngây thơ, chẳng giống Bối Bối của anh, đơn thuần và tốt đẹp. Sa Nghị nghĩ nếu có thể ở bên Bối Bối mỗi ngày thì cuộc sống sẽ rất tuyệt tối, bà Sa làm một bàn đồ ăn, có cả món sườn kho, cà tím cay mà Bối Bối thích, bé thích tất cả các món chua cay ngọt giống hệt ba, bé tý mà đã có thể ăn ớt. Nhưng Bối Bối lại rất ghét ăn rau, có lẽ đây là bệnh chung của trẻ con, sáng nào bà Bối cũng phải dỗ dành mãi thì bé mới chịu ăn một mẹ Bối Bối đã nhận ra con gái mình thích Sa Nghị, Sa Nghị gắp món gì thì bé cũng muốn được ăn món đó, Sa Nghị đứng dậy rót nước, bé cũng vui sướng đi phía bữa tối, Ngô Thiến giữ Bối Bối ở lại nhà mình, vì vừa mới kết thúc ba ngày thi nên Sa Nghị có thời gian rảnh rỗi để chơi với Bối Bối, hơn nữa cửa hàng của Dương Tiểu Phàn còn đang trong giai đoạn trang trí nội thất, bộn bề nhiều việc, quan trọng nhất là nhà mới trong vòng vài tuần không thể để trẻ con ở được, đáng lẽ, ông bà Đồng định tạm thời đưa Bối Bối tới nhà ông bà ở thành phố H. Có điều, bây giờ Ngô Thiến lại chủ động đề nghị để Bối Bối tới nhà họ, do đó ông Đồng bèn nghĩ lại, tuy ông cũng không nỡ xa con gái, nhưng nếu ở nhà Ngô Thiến thì giữa hai nhà chỉ cách nhau khoảng hai con đường, ít nhất còn có thể gặp Bối Bối mỗi ngày, vì vậy ông đã đồng định này của ông khiến Bối Bối rất vui, vì bé có thể ở cùng anh trai, tâm trạng cô bé cực kì tốt, ngay cả việc mẹ dặn mỗi tối trước khi đi ngủ phải uống một bình sữa, mỗi buổi sáng phải ăn trứng gà luộc, bé đều đồng ý hết, mà tất cả những thứ đó đều là món Bối Bối vốn không tối ông Đồng lại tới một lần nữa để mang thêm quần áo, giày, mũ, vài món đồ chơi … cho Bối Bối, cứ soạn ra soạn vào cuối cùng thành 2 vali to đùng, sợ đồ của người khác Bối Bối dùng không quen do đó ngay cả cái cốc nhỏ và bình sữa bé thường dùng, đến chiếc gối của Bối Bối ông cũng cầm theo. Lúc ôm Bối Bối đi, ông cảm thấy cực kỳ khó chịu, cứ nghĩ tới chuyện mỗi buổi tối trước khi đi ngủ sẽ không được Bối Bối thơm lên môi nữa là ông Đồng lại buồn, ông nghĩ ngày mai nhất định phải nhanh chóng đi mua máy lọc không khí để có thể sớm đón Bối Bối khi đi ngủ, Ngô Thiến tắm rửa cho Bối Bối, bà mở toàn bộ cửa phòng tắm ra, xả nước nóng xuống bồn xong rồi mới bế Bối Bối vào, dù trần trụi ngồi trong bồn tắm lớn thì bé cũng chẳng hề ngượng ngùng, còn níu lấy Ngô Thiến kể những câu chuyện của riêng mình, kể tới nỗi hưng phấn, bé còn đứng lên biểu diễn cho Ngô Thiến xong, bà mặc đồ ngủ cho Bối Bối, áo ngủ của bé có hình con gấu, sau khi mặc cả bộ vào thì trông bé chẳng khác gì một chú gấu bé bỏng. Bà vốn định để bé ngủ một mình trong phòng dành cho khách, nhưng mà bé sống chết cũng khong chịu, nhất định muốn ngủ cùng Sa Nghị, Ngô Thiến nghĩ Bối Bối mới 6 tuổi, lại ở một nơi xa lạ nên có lẽ ban đêm bé sẽ sợ, vì thế bà liền bế Bối Bối tới giường Sa Nghị tắm rửa xong, vừa vào phòng đã trông thấy Bối Bối nằm trong chăn đọc sách, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm chống cằm, chân còn nhịp nhịp bên ngoài chăn. Thấy Sa Nghị vào, bé vội vàng bảo anh ngồi xuống giường kể chuyện cổ tích cho bé Nghị lau khô tóc xong thì kéo chăn rồi nằm vào, cơ thể Bối Bối lập tức áp sát anh, Sa Nghị cảm thấy hít thở có chút khó khăn, tuy rằng anh chưa trải qua loại chuyện đó, nhưng anh cũng đã từng xem vài bộ phim có hạn chế lứa tuổi, đầu óc Sa Nghị bây giờ đang rất hỗn loạn, anh nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn nà của Bối Bối, bé con lúc này thật là mê hoặc lòng người, trong lòng anh khó chịu như bị mèo cào vậy.

bảo bối của sa gia